SÔNG VẮNG

 Phúc đáp Phúc đáp
Tác giả
  Chủ đề Tìm kiếm Tìm kiếm Chủ đề  Lựa chọn cho Chủ đề Lựa chọn cho Chủ đề
pharaong Xem...
Thanh niên
Thanh niên
Hình đại diện

Gia nhập: 17/12/2009
Khu vực: BĐ-HÓC MÔN
Tình trạng: Offline
Điểm: 3352
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (1) Lượt cám ơn(1)   Trích dẫn pharaong Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Chủ đề: SÔNG VẮNG
    Ngày đăng: 19/11/2015 lúc 2:08pm


..Chiều ven sông,gió thổi xào xạc,những tàu lá chuối rách nát lật phật bay...Thằng bé ngồi bó gối co ro nhìn từng đợt sóng vỗ bờ.Bên cạnh,con gà con của nó bới bới mổ mổ tìm thức ăn.Nó liếc mắt nhìn sang,bất giác,rơm rớm nước mắt.Chiều qua,nó và đám trẻ con đã tranh giành nhau để bắt đàn gà con nhà cụ Soái.Ở cái làng này không ai là không biết tiếng dòng gà này.Thỉnh thoảng lắm ông cụ mới tuyên bố bán bớt cho trẻ con một đàn,là khi nhiều lứa gà cùng nở quá,không chăm kịp.Đàn gà còi cọc nhất được tuyên bố bán là lúc bọn trẻ con cả làng tìm mọi cách để có tiền mua.Đứa nhà giầu xin bố mẹ là có ngay,những đứa nghèo như nó thì phải xoay sở ghê lắm.Tan học là thằng bé ra đồng mò cua bắt ốc ngay.Mấy hôm em Ty ốm,mấy con tôm tép và lươn nhỏ bị U tịch thu nấu cháo,vừa thương em,vừa tiếc vì sợ không cóp đủ tiền kịp,nó cứ cắn cảu trong người.Đàn gà đến lúc bỏ mẹ,nó vẫn còn thiếu mấy đồng,ngày hôm sau ông cụ hẹn lũ trẻ đến bắt rồi.Buổi chiều,nó cứ đi qua đi lại ngoài ngõ nhà cụ Soái,nó không dám mặc cả,nó biết giá mấy con gà con rồi,nó chỉ muốn xin khất mà thôi,nhưng nó không dám.Sáng hôm sau lũ trẻ kéo đến cả,chúng líu díu chọn gà,nó đứng nhìn mắt ngân ngấn nước.Lũ trẻ về hết rồi,nó vẫn đứng tần ngần,còn mấy con lũ trẻ chừa lại,vừa xấu lại bị cho là gà mái.Nó chực khóc,hai tay bấu vào vạt áo,đứng như bị chôn chân.Ông cụ nhẹ nhàng :
- Không bắt gà à cháu ?
Hai dòng nước mắt cứ thế lăn ra,không kìm được,phải sau mấy cái vỗ vai nhè nhẹ nó mới thổn thức :
- Cháu không đủ tiền...ông ạ...
- Thôi,có bao nhiêu đưa ông rồi chọn lấy một con - Ông cụ ngập ngừng - Mà không biết có còn gà trống không...
Nó ngồi tỷ mẩn ngắm từng con gà sót lại,gà mái cả,chỉ có một con cái mào hơi nhú lên,nhưng đuôi và mã lông ở lưng vẫn là gà mái...Nó bần thần,thôi cứ bắt,chứ không biết đến bao giờ mới có đàn sau cụ bán...
Đêm...nó vắt tay lên trán không ngủ được,con gà ô,chân đen,móng đen,mỏ đen,duy có đôi mắt trắng dã.Nhưng có lẽ chắc gà mái rồi,nó thấy tiếc tiếc..."Hay đem trả đợi lứa sau???Không được,đã mua đem về rồi,ông cụ giận lại không bán cho...".Đi làm cả ngày về nó lại đem con gà ra ngắm,gà mái thật rồi,nó bốc nắm thóc cho con gà ăn rồi lững thững đi ra phía bờ sông,con gà bỏ ăn lẫm chẫm chạy theo,"khôn đáo để".......
Thôi,dù là con gà mái thì vẫn phải nuôi,nó lại mơ có cả đàn gà con,sau này nó nhiều gà con nhất làng.Vậy là nó lại lao đầu vào chăm con gà.Lũ trẻ mỗi lần nhìn thấy nó lại lêu lêu,"chọi gà mái kìa"...rồi cười phá lên.Thấm thoắt đã được hơn bốn tháng,con gà ra mã mái xanh biếc,nhưng cổ nó to bất thường,nó ngờ ngợ không dám tin.Chân nó khô và nhỏ...
Buổi sáng,nó đang gà gật chưa muốn dậy thì có tiếng gà ọ ẹ gáy,nhà không có trống tơ nào,nó vung chăn bật dậy,chạy như bay ra bu gà,con gà thấy chủ đột nhiên tục tục...Nó nhẩy cẫng lên,chạy vòng vòng quanh sân...Bình minh chưa bao giờ đẹp như thế,chan hòa ánh nắng và ngập tràn tiếng chim...
Chiều muộn,Thầy về,cả ba U con chạy ra,U hơi chững người lại,sau thầy là một người đàn bà,vóc dáng gầy gò,đi đôi guốc mộc.Thầy có nghề mộc đi làm tứ phương,lâu lâu lại ghé về nhà đưa cho U ít tiền,cho anh em nó mấy đồng quà tấm bánh,ăn vài bữa cơm,sắp sửa vài thứ rồi lại đi...Thầy đi vào gian giữa,vẻ mặt không vui như mọi lần,hai anh em nó đứng nép mình sau cái cột ngoài hiên.Thầy gọi U vào,chỉ vào người đàn bà kia :
- Giờ là chị em một nhà - Thầy quay sang người đàn bà kia - Phận làm lẽ cô hiểu...
Tiếng U khóc thút thít,Thầy gằn giọng :
- Khóc lóc cái gì,đi thịt con gà đi...
Im lặng một lát rồi U cũng làm theo lời Thầy,cam chịu...Bữa cơm nặng nề,nó ăn nhanh rồi ra ngồi đầu hiên.Thầy lấy lẽ,anh em nó liệu có sao không? Ngày mai thể nào chả có đứa tròng ghẹo...
Sáng sớm,người đàn bà kia dậy quét sân,con Ô theo thói quen thấy có người sán lại đòi ăn,có tiếng chổi cọ lao xuống sân,nó tung chăn chạy ra,con gà dính đòn kêu quang quác chạy ra góc vườn.Nó chạy lại gần ngồi xuống,khẽ búng tay,con gà bớt sợ lại gần,nó bế con gà lên ngắm nghía,rồi đi thẳng vào sân :
- Ai cho bà đánh con gà của tôi ?
Mắt nó đầy hằn học...
- Gà với qué,bẩn sân.
Thầy đi từ gian giữa ra,rút cái roi trên mái rạ,nó co người :
- Ai cho mày nói cái giọng ấy với dì hả?
Rồi một cơn mưa đòn trút xuống,chưa hả,Thầy quát :
- Bỏ con gà ra tao đập chết rồi thịt,bỏ ra ngay!
Nó cong người che cho con gà bên dưới ngọn roi,nghe thấy thế chợt vùng đứng dậy chạy vù ra cổng,qua hàng rào nó dừng phắt lại,nhìn trân trân về phía Thầy.Từ trước đến nay Thầy chưa bao giờ đánh nó đau thế,mỗi lần đi xa về,buổi sáng Thầy thường dậy sớm chui sang giường anh em nó,cọ râu vào đôi má đen nhẻm của nó và em Ty mà cù.Giờ thì khác...Hai dòng nước mắt cứ thế tuôn.Nó rẽ rào vào vườn đánh trâu đi chăn,không dám đi cửa trước sợ Thầy đánh.Chiều về,nó cất trâu đi vào giếng,U khẽ bảo :
- Vào ăn đi cu,cơm phần trên chạn đó.
Thầy từ đâu đứng ra hiên quát to :
- Cho nó nhịn,chưa nứt mắt đã cãi láo,lại đánh trâu qua rào,tối cho nó ra trông trộm thay chó.
Nó nhìn Thầy,ánh mắt bàng hoàng,vì người đàn bà kia ư???Sao mụ đàn bà gầy guộc ấy làm Thầy thay đổi thế?Nó đứng chết trân,đi giật lui vào bóng tối,mất hút phía bờ rào...
Không khí trong nhà ngày một thêm nặng nề.Ba U con như nép về một phía,lặng lẽ làm,lặng lẽ ăn...
Một buổi chiều,trâu đã no,nó về sớm,con Ô mã mái đứng bên góc chuồng trâu,nó đã khá cứng rồi,từ hôm thầy về,nó chẳng dám mang đi vần.Nó ngồi xuống,vuốt vuốt con gà,định vào nhà lấy thóc thì có tiếng huýt sáo :
- Đi vần gà không? Cho con Ô mở mỏ đi.
Thằng Cu Đọi đứng ngoài bờ rào vẫy vẫy.Nó ôm con gà tót ra phía bờ rào.Hoàng hôn xiên xiên nắng,con đường làng ngả về chiều,mùi khói rơm rạ lẩn quất đâu đó,không khí trong veo,nhẹ nhàng,thảnh thơi...Lũ trẻ đứng tập trung gần sân đình,có bãi đất rộng.Ô mã mái được thả ra,nó vỗ cánh nhìn quanh,có đứa lên tiếng :
- Tưởng con gà mái mà ra con Ô mã mái đẹp ghê.
Một đứa chen vào :
- Hôm nay ăn đòn là hết đẹp ngay ấy mà.
Đối thủ của Ô là con Xám hồng khá đẹp,nó cao hơn chút ít...
Thả gà,Ô ngơ ngơ ngác ngác không đá,bị ăn đòn liên tiếp,nó như muốn chạy,bọn trẻ lắc đầu :
- Tông tử ngon mà sao ngáo ngơ thế?
Nhưng rồi nó cũng chợt nhận ra là mình bị đánh,chen chen đẩy đẩy nhưng vẫn không đá,nó lên cưa,cắn cắn rồi tụt xuống thông vỉa...vẫn không đá,bọn trẻ con thì tranh nhau giải thích :
- Con xám nó chen đẩy thế cơ mà...
Đột nhiên Ô cắn được rất chắc vào tai Xám,không đá mé,nó dùng cái cần to bẩm sinh của mình kéo con Xám ra thênh thênh rồi đá một cái mé sỏ,chỉ nghe môt tiếng "Rốp",con Xám quay lơ,nằm xõa cánh,bọn trẻ im lặng...Đột nhiên nó không nhìn gà,nó nhìn quanh,lũ trẻ ùa vào cứu con gà Xám,nó bế con Ô,lùi ra...Phúc bệu,bố chuyên làm ba toa đi sán lại nó,khẽ hỏi :
- Bán con Ô này không?
Nó lắc đầu...
- Bán đi mà,mày giữ cũng có dám đem đá tiền đâu.
- Kệ tao!
Nó ôm con gà chạy đi.Được một đoạn thì Phúc bệu đuổi kịp,hổn hển :
- Không bán thì đá gọi tao nhé...- Bệu cầm tay lắc lắc - Nhé...!
Nó gật đầu,đi vào phía bờ rào.Cho con gà uống nước xong nó giật mình,chiều đã muộn,nó chùi tay vào đít quần đi về phía bếp,định nhóm lửa.Bỗng "xoẹt"...Cái chổi bay vèo về phía nó :
- Mẹ con mày chết dấp ở đâu mà giờ này chưa củi lửa gì hả,muốn tao chết vì nhịn à?
Nó liếc nhìn người đàn bà kia ngồi dũa móng tay nơi gốc khế cuối sân,cắn môi chực khóc.Nó không bước vào bếp nữa,nó đứng lỳ ra đó.Thầy lao tới,nó cũng chả quan tâm Thầy đánh bằng gì,nó câm lặng...Không khóc,cứ im lặng đứng đó chịu đòn.U từ đâu lao về :
- Thầy nó làm cái gì thế,định giết nó à?
- Giết...tao thì giết hết...Gà qué à? Thích chơi sang bắt chước lũ nhà giầu à? Tao thì cho bốc đất mà ăn...
Thầy vụt lây sang cả U,nó gạt tay Thầy,mắt đỏ lên,giật cái roi,chạy về phía cổng,Thầy đứng im,không đuổi theo.Đột nhiên khoát tay nói to :
- Thôi ! mày về đây...
Cả nhà ngồi gian giữa,thầy đưa gằn giọng :
- Mẹ con mày thích bênh nhau...Từ mai tao chia cho cái trái bếp,ăn riêng...
U ngơ ngác...
- Thầy nó bảo sao?
- Không sao với trăng gì,không nghe tao làm giấy bỏ tuốt...
U nấc lên,ánh chiều gần tắt,đâu đó làn sương lan về,se se lạnh...
Nhưng rồi ở trái bếp cũng chả được yên...Chẳng bao lâu sau ba U con nó lếch thếch dắt nhau ra căn lều nhỏ ven sông,hun hút gió.Thầy chia cho cái giường,con trâu và mấy thứ lặt vặt,Thầy làm "giấy" bỏ U thật...
Một chiều muộn,nó đang ngồi ngâm chân cho con Ô thì Phúc bệu đến :
- Mày biết tin gì chưa?
- Tin gì? Tao ở mãi ngoài sông này không biết gì.
- Thầy mày bán nhà rồi,bán rồi đi với dì hai của mày.
Nó đứng sững người,hoàng hôn tắt nắng,chơi vơi...
Thấm thoắt đã gần hai tháng,con Ô đã đến kỳ đá,nó không có tiền nên không mơ đá độ,nó đợi đá bắt tù binh,kiếm con gà thịt cho U là tốt rồi.Sáng sớm vừa đưa trâu ra đến đồng thì thằng Đọi chạy đến :
- Về bắt con Ô đi,có cạ đá bắt tù binh,con Bịp của thằng Cu lốc bên xóm Gò.
- Sáng tao cho ăn rồi.
- Có bắt đá ngay đâu,đem ra rồi qua trưa đá.
- Mày trông trâu hộ tao.
- Ừ...
Cả bọn háo hức ngồi ngắm nghía con Ô,khung bệ như cái lô cốt rồi,chẳng còn nét của con gà tơ nữa.
Trời nghiêng nắng chiều bọn làng bên mới đến.Thằng Phúc bệu làu bàu :
- Đến muộn thế đá cái gì nữa,hơi đâu mà bắt nổi tù binh.
- Không phải lo,gà bọn tao chỉ đá hai hồ là có gà thịt,đến sớm làm gì.
- Để rồi xem.
Cả bọn nhao nhao cãi.Nhưng lại mất thêm một lúc lâu mới đi xin được mấy que nhang đo hồ.Làm nước xong thả gà,con Bịp to cao hơn hẳn chồng trên đá mé,Ô mã mái gần nhưng đứng chịu đòn,toàn những đòn quá tải,bọn xóm Gò hò hét vang cánh đồng.Cuối hồ,nhang cháy còn tẹo nữa thì Ô lại nhằn nhằn cắn cắn,nó cắn chặt,lại kéo thênh ra rồi đá một cái mé sỏ...Lại một tiếng "rốp" nữa...Con Bịp lăn ra bất động.Bọn trẻ con cùng làng nó reo hò khản cổ,một đứa hét lên :
- Nhặt tù binh đi chứ còn gì?
Tiếng một đứa làng bên cãi :
- Hết hồ...
Hết hồ thật,ra làm nước mấy phút con bịp lại tỉnh táo.Vào hồ hai nó lại cườm trên đá mé,chân nhạt đi hẳn,Ô mã mái chen đẩy một lúc lại ra một chân như cây vụt,Bịp nằm bất tỉnh hẳn,kết thúc trận đấu...Mấy đứa gào lên :
- Tưởng gà các anhtoàn bắt tù binh trong hai hồ?
Nó cầm con Bịp về đến nhà thì nó tỉnh lại.Nó bảo U :
- U thịt đi lấy bữa.
- Nó còn sống nguyên lại không chảy máu,để U nuôi béo bán cu ạ.
Nó ậm ừ đồng ý,đem con Ô ra chườm lại.Ở cái làng này trẻ con đánh gà bắt tù binh là chuyện hàng ngày,U nó nhìn con Ô chép miệng :
- Con gà đen như mực mà đánh nhau ác ghê cu nhỉ? Mà sao con gà vàng này không bị sao mà thua?
- Nó bị đánh ngất U ạ.
U cười mỉm,lâu rồi mới thấy U cười,nó mong con Ô thắng mãi để U có chút tiền,không thì em Ty cũng có đùi gà ăn...
Chẳng mấy chốc,mong ước của nó thành sự thực,cứ dăm ngày nó lại mang một tù binh về nhà,con nào cũng sống nguyên bằng một đòn ngất lịm.Một buổi chiều tà,nó đi trâu về đã thấy có ông khách ngồi ngay mép sân,nhà không có bàn nước,U đang ngồi tiếp khách đứng dậy hỏi nó rất ngọt :
- Về muộn thế cu? Có ông đến hỏi mua gà.
- Không bán U ạ.
- Ông ý trả những một tấn thóc...
Nó sững người,mấy sào ruộng nhà nó mất mùa liên miên,trong ánh chiều chạng vạng,cái đầu nó khẽ gật,hai dòng nước mắt tuôn ra,U quay đi,ông khách xoa tay :
- Thế tôi bắt nhé...
- Từ từ đã Bác - Rồi nó quay sang U - U bán đi...
Nó chạy vụt ra phía bờ sông,ngồi sát mép nước,sông vắng mênh mang,lành lạnh gió ...
Khoảng nửa tháng sau...Nó cũng nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ con Ô,U lại cho tiền mua một đôi gà con.Nhờ con Ô mà nhà không đứt bữa,lại mua được con l** giống,nó tự hào lắm,đôi lúc còn thấy kiêu kiêu vì làm được một việc lớn.Chính niềm kiêu hãnh con trẻ đó xoa dịu nỗi đau mất đi một người bạn nhỏ trong nó...
Buổi trưa,trời đã cuối Thu...Nắng nhàn nhạt,gió se se lạnh,nó ngồi đan lại cái bu bên góc sân nhỏ.Có tiếng gà gáy rất quen,nó nhìn quanh,phía bờ rào gần cổng,con Ô mã mái đứng đó,nó bật dậy,dụi mắt mấy lần...Con gà vẫn đứng đấy,vè cánh đi về phía nó.Nó chạy đến,nhấc con gà lên,nhìn quanh,chạy ra cả phía đầu cổng rồi mà vẫn không thấy ai...Nó mang con Ô vào,úp lại bu...sao con Ô lại ở cổng nhà nó,không lý giải được...
Bọn trẻ con trong làng xôn xao về việc con Ô quay về.Khoảng hai ngày sau thì Bác mua gà tìm đến,khuôn mặt vẫn đầy vẻ lo lắng :
- Tôi thả ra cho nó ăn cỏ,ai dè mất luôn,cứ tưởng bị ăn cắp,hết hy vọng.Không ngờ nó về tận đây.
Bác ấy ở làng bên,cách cả một cánh đồng,con Ô mất đến năm ngày mới tìm về đến nhà.Ai cũng suýt xoa chưa thấy con gà nào như thế.Bác ấy xoa đầu nó :
- Con gà có nghĩa quá,bác đá nó khi nào nghỉ bác đưa lại cu nhé.
Nó không nói gì,ngồi bệt xuống,vuốt nhẹ con gà :
- Tao nhận tiền người ta rồi Ô ạ,mày về bên đó đừng quay lại nữa,tao nghèo lắm,ở với tao chẳng bao giờ mày thành gà chiến được đâu...
Hai dòng nước mắt nó cứ chảy,nhoè ướt.Bác mua gà an ủi :
- Ừ...thôi...nó về tay bác sẽ được nuôi tử tế,hôm nào đá độ to bác gọi cu nhé !
................................
Khoảng hơn tháng sau,bác ấy đạp xe qua nhà,vẫy cu ra bảo :
- Năm ngày nữa đá một độ kết,cu đi động viên con gà,nó tình nghĩa thế thấy cháu thể nào cũng ăn...
Mắt nó sáng lên :
- Đá ở đâu hả bác?
- Chợ huyện cháu ạ.
Nó tần ngần :
- Xa quá cháu ko đi được...
- Bác qua đón,cháu không lo...
Nó cười,lấp lánh niềm vui nơi khoé mắt.
Phố Huyện mùa đông,cành bàng khẳng khiu lá,đường hun hút gió,lạnh co người,chợ phiên,không đông cũng không vắng.Nó ngơ ngác nhìn quanh,cái gì cũng lạ,lần đầu tiên nó được đi xa thế.Qua hàng Tò he,nó ngắm nhìn Tôn Ngộ không,Trư Bát Giới bằng bột gạo không chớp mắt,Bác Hiển,người mua con con gà của nó đi bên cạnh như hiểu ý mua cho nó một cái.Nó vừa đi vừa cắn từng tý một,nhấm nháp,sợ hết nhanh...
Đến sới gà thì nó cũng gặm xong cái cẳng chân Tôn Ngộ Không.Gà đã ghép sẵn,con Ô được chấp nửa hồ mỏ.Đối thủ Mơ chân vàng khá đẹp.Nó nhìn con Mơ,không hiểu sao thấy tự tin vô cùng.Hết giao vào díu con Mơ không có mỏ nên chỉ cườm trên đuổi đuổi,Ô loay hoay chưa đá được cái nào.Thấy thế hàng xáo đè Ô ra chấp tám.Bác Hiển tự tin bắt bạc.Nó đứng nhìn xung quanh,những con người xa lạ đang say mê với cuộc đỏ đen,bất chợt nó muốn vùng chạy,muốn đưa con Ô ra khỏi trận chiến này.Nó chỉ muốn con Ô đá những trận gà vui vui nơi cánh đồng làng thôi.Bỏ mỏ ra con Mơ đá mé dữ dội,giá bạc còn 6,bác Hiển vẫn bắt thêm vào.Hết hồ,ra làm nước Ô vẫn khỏe lắm,chưa thấy dấu hiệu đau đớn gì.Hồ hai,Mơ lối khéo và chân xoay tốt đánh mé Ô dữ dội.Ô nhanh chóng lên tang rồi bị đâm thới bục đầu.Lần đầu tiên nó thấy Ô chảy nhiều máu thế,lòng đầy lo lắng.Tự nhiên nó nghĩ đến khi con Ô chết,không biết có ai thương nó không? Còn nó,nó nghĩ đến khi nhà đứt bữa,vài hạt cơm giữa một nồi ngô độn.Nhờ có Ô mà lâu rồi nhà nó không phải gới thêm ngô thêm sắn.Nó luôn nghĩ về con gà như một thành viên của gia đình đang đi xa...Nó muốn khóc.Hồ ba,Ô vẫn trả đòn nhưng quá ít so với Mơ và không được thật chân,giá xuống 2,bác Hiển thôi bắt bạc nhìn nó lo lắng,nó quay mặt đi.Tự nhiên cứ như thấy mình có lỗi.Bất chợt có tiếng hét ầm lên,nó thấy bác Hiển nhẩy nhót,nhìn vào sới,con Mơ đang cắm đầu xuống đất,mỏ rê rê dưới nền cát.Phải mất đến gần một phút con Mơ mới nhấc nổi đầu lên,đôi mắt đờ đẫn.Ô chen cần cắn chặt,dùng cái cổ to đùng của mình đẩy Mơ ra lấy thế,chỉ nghe một tiếng lộc cộc,Mơ lăn ra sới bất động...
Tan trận gà,mọi người đang bán tán,nó lách ra khỏi sới,đi hẳn ra đường.Gió lạnh,giọt nước mắt ngập ngừng khi nãy se cứng nơi khóe mắt.
Nó nhìn quanh,đột nhiên thấy giật mình,một dáng người rất quen bước qua...Thầy...đúng là Thầy,Thầy hốc hác đi nhiều,trên vai đôi thùng gánh nước.Thầy cũng nhận ra nó,sững lại,khuỵu chân xuống,thùng nước đổ nghiêng,lênh láng.Có tiếng gọi bên kia đường :
- Ê,gánh nước,thêm hai thùng nữa...
Nó vụt chạy,nước mắt lăn dài,Thầy gánh nước thuê...Con đường mùa đông,chơi với nắng lạnh.
Bữa cơm chiều,U hỏi han chuyến đi chơi phố Huyện của nó,nó chỉ ậm ừ,bất giác quay sang :
- U này...
- Sao cu?
- Hôm nay con thấy Thầy.
U như giật mình,buông bát,quay đi.
- Thầy gánh nước thuê U ạ.
Nó nói xong,cũng bỏ bát xuống,nước mắt từ đâu chảy ra.U cũng khóc...
- Cũng nghe người ta nói,bị lừa hết tiền rồi...Cũng mong Thầy mày về,chứ tao không đi tìm...
Nó vụt đứng dậy,tình thương nơi nó vụt mất khi bất chợt nghĩ đến khi Thầy đuổi U con nó đi,nó chạy như bay ra phía bờ sông.Vẫn đây,sông vắng mênh mang,gió lạnh co người...
Cơn mưa mùa đông rả rích,mái tranh ướt nhẹp,đêm lạnh cắt da.Nó nằm co quắp dưới cái chăn gai,đang miên man nghĩ về mấy con gà con thì nghe tiếng ho hắng ngoài sân.Hơi giật mình,nó vén chăn khẽ kéo tấm liếp che cửa...Nó giật mình...Bóng một người ngồi dựa vào vách đất bo ngực,chân nó khuỵu xuống...Thầy!
Thầy ốm gần ba tháng,ba u con chăm mà không mở miệng than trách câu nào.Thầy khỏi bệnh là thầy sửa soạn đồ.Thầy lại đi làm nghề cũ.Lúc Thầy ra đến ngõ,ba U con đứng níu nhau ở cửa,tự nhiên mơ hồ thấy lo lắng,như ngày nào Thầy đi...
Bốn tháng sau Thầy mới về,nó đang ngồi bên sân chẻ lạt,Thầy về,nó đứng bật dậy theo phản xạ...Reo lên :
- Thầy !
Tay Thầy ôm con Ô mã mái.Thầy hơi ngượng nghịu :
- Thầy chuộc về cho cu...
...Chiều về,hoàng hôn nhàn nhạt,sông vắng mùa đông,không lạnh... @@
Người hiền coi mạo biết tài
Vật hay nó cũng bày ngoài hình dung.
Quay lên trên
hải còi Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 24/11/2012
Khu vực: Phố không mùa
Tình trạng: Offline
Điểm: 1092
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn hải còi Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 22/11/2015 lúc 2:24pm
Hay quá. Câu chuyện rất sâu sắc
luôn học hỏi
Quay lên trên
gachoina Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 07/09/2015
Khu vực: Việt Nam
Tình trạng: Offline
Điểm: 1577
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn gachoina Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 24/01/2016 lúc 10:30pm
hay quá.
Quay lên trên
Ô MÀO CÔNG Xem...
Nhi đồng
Nhi đồng
Hình đại diện

Gia nhập: 24/08/2014
Khu vực: KONTUM
Tình trạng: Offline
Điểm: 29
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn Ô MÀO CÔNG Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 09/03/2016 lúc 10:22am
hay quá

Quay lên trên
 Phúc đáp Phúc đáp
  Chia sẻ Chủ đề   

Chuyển đến Chuyên mục Quyền tại Chuyên mục Xem...






Trang này được tạo ra trong 0.125 giây.