Nó sinh ra khi không có bố . mẹ nó yêu bố nó 1 thời gian rồi bố nó lên bãi vàng (thái nguyên ) đãi vàng theo tiếng gọi và khát vọng làm giầu từ Vàng . rồi một ngày không xa mẹ nó nghe được tin sét đánh rằng bố nó đã chết trong 1 vụ sập hầm . thế rồi vài tháng sau nó đã ra đời mà không thấy được mặt cha nó , mẹ nó cũng bị dân làng cổ hủ trách móc vì chửa hoang . mẹ nó đặt cho nó cái tên là Niên . Năm tháng cũng trôi qua trong xấu hổ của nó và trong khó khăn của mẹ nó , nó cũng lớn dần theo bao vất vả trên đôi vai gầy và bàn tay gân guốc của mẹ nó . nó cũng được đi học như bạn bè cùng trang lứa với nó . nhưng có lúc nó dường như không muốn đến trường nữa , nó thấy tủi thân xấu hổ khi bạn bè đùa trên nỗi đau của nó . nhưng rồi với tình yêu thương của mẹ và các bác trong gia đình nó cũng đã vượt qua được cái mặc cảm đó và tiếp tục đến trường .
Niên chỉ biết học và cố gắng học thật giỏi . nó bỏ qua hết bao nhiêu lời dụ rỗ của bạn bè trong cái thời buổi phát triển lắm thứ chơi lắm đam mê này . nó chỉ thích đi xem mấy ông ở trong làng vần gà ở đình vào những buổi trưa hè , đó là sở thích duy nhất của nó , nhà anh họ nó cũng nuôi vài con gà nhưng không đá tiền bao giờ chỉ để vần vui với mấy bác trong làng . và khi có hội làng thì mang ra đá lấy giải thôi .
Một hôm thấy em ham mê quá nhưng không có tiền mua . nên anh nó đã tặng cho nó 1 con gà con . và không phải nói nó đã hạnh phúc như thế nào khi nhận được món quà đó . với nó món quà đó có lẽ là lớn nhất . con gà con lúc đó cũng khoảng 2 lạng rồi . chân trắng mỏ trắng nhưng phải cái tội mầu lông đen như con quốc . nó mang về nhà nhìn ngắm , lấy cho 1 nắm gạo cho nó ăn rồi cứ trân trân nhìn nó như bị thôi miên .
Nó lấy những cây sắn trong vườn chôn xuống đất thành 1 cái chuồng nhỏ nhỏ xinh xinh bên cạnh gian bếp nhỏ .
kể từ ngày có con gà đó . chiều nào đi học về nó cũng ra đồng tìm bắt cào cào , châu chấu , nhái , dế mèn về cho gà ăn , con gà cũng nhờ thế mà nhanh lớn hơn hẳn , giờ đây nó đã cảm thấy chật chội với cái chuồng nhỏ xinh bằng cẳng sắn của nó rồi . người nó vẫn chưa mọc hết lông . vẫn lôm nhôm chỗ có chỗ không nhìn rất ngộ . chỗ nào có lông thì đen xì chỗ nào không có lông thì da đỏ chót .
rồi nó cũng được thả khỏi cái nơi nhỏ bé ấy , Niên cho nó ngủ trên cái cây gỗ gác qua gian bếp nhà nó buổi tối . ngày thì được thả rông trong vườn . 1 mình thằng niên và 1 con gà đôi khi thằng niên thấy không còn cô đơn buồn tủi nữa . lúc nào nó có nhà là lại ôm con gà ra mà nhìn mà ngắm .
mẹ nó thấy thế cũng thấy an ủi hơn cho nó như có 1 người bạn . mẹ nó phải vất vả kiếm tiền để nuôi nó ăn học đôi khi không quan tâm được đến nó .
Một hôm trên đường đi học về qua hiệu thuốc thú y thấy người ta không biết làm sao mà đứng đó đông vậy . về nhà nó kể với mẹ nó , mẹ nó bảo người ta mua thuốc cho gà . đang có đợt dịch nhiều nhà bị chết hết cả rồi .
cái tin ấy như sét đánh . nó liền chạy ngay ra vườn tìm con gà rồi ôm nó vào lòng . nó nhìn ngắm rồi đưa mắt về phía xa xa nhìn vô định vào khoảng không tím ngắt của buổi chiều . nó nghĩ cuộc đời nó . và về cuộc đời của con gà . nó đã đặt tên cho con gà là ( Ô Hoàng hôn ) mặc dù không biết nó có qua khỏi đợt dịch này không ? giờ này nó không muốn thả con ô hoàng hôn ra nữa vì sợ rằng gà nhà hàng xóm bị dịch rồi lây sang nó . mà lại không có cái chuồng nào để nhốt nó lại . như chợt nghĩ ra điều gì đó vớt vát . nó chạy 1 mạch sang nhà ông anh họ nó hỏi mượn 1 cái bu . và tất nhiên là như mong muốn của nó anh nó cho mượn 1 cái bu rộng rãi . nó bê về nhà trong niềm hân hoan vui sướng để ở trong góc bếp với hy vọng to lớn rằng nó sẽ giúp con Ô Hoàng hôn thoát chết qua đợt dịch này .
Người sửa: tiachanxanh86 - 26/04/2012 lúc 9:03pm