Thịt Chó Hà Thành
http://4.bp.blogspot.com/_ePoz9kPmLzg/S8ZnGzi8tbI/AAAAAAAABRk/NSdZIzUVSUg/s1600/thit+cho.jpg">
http://2.bp.blogspot.com/_ePoz9kPmLzg/S8ZogLUlSLI/AAAAAAAABRs/k30ooHvFgvk/s1600/h%C3%BAng+ch%C3%B3.jpg">
Lớn lên ở cái vùng mà chẳng có ai dám thả chó chạy rông và không con chó nào đi hết được một đoạn đường, vùng ngã ba Ông Tạ. Sống ở vùng này vậy mà tôi chẳng bao giờ đụng đến thịt chó vì bố tôi nuôi nhiều chó và rất cưng chúng, tôi cũng quen vậy. Có lần tôi tò mò hỏi bố tôi thịt chó có ngon không thì ông nói, nghĩ đến ông đã nhỏ dãi rồi, nhưng không nói được vì nó ...khó nói. Cũng nhiều lần được ngửi mùi chả chìa thơm phưng phức tôi ...chạnh lòng. Tôi chưa bao giờ nếm miếng thịt chó nào dù được mời mọc nhiều lần và cũng chẳng bao giờ thấy nó khó nói cả :" Thịt chó."
http://2.bp.blogspot.com/_ePoz9kPmLzg/S8ZnFxH6kBI/AAAAAAAABRM/UWXxdaRrkzI/s1600/1thit+cho.jpg">
Thế rồi Việt Nam ngày về, chuyến này tôi đã định bụng thăm những gì tôi chưa được thăm, ăn những gì tôi chưa ăn, nhất định không từ chối. Ngay đất Thăng Long mà tôi né thịt chó hai lần; quá tam ba bận, cái ngày sắp rời Hà Nội đầy quyến luyến này thì lại được rủ ăn thịt chó, người rủ lại là cô em chu đáo của tôi :" Anh dám ăn thịt chó không ?". Em tôi cả mấy tuần nó cứ lẳng lặng đưa tôi đi ăn, sáng mang sẵn những món ăn sáng, tất cả đặc sản ngoài bắc, không bao giờ hỏi một câu. Thế mà lần này phải hỏi, đặc sản đây, tôi ngần ngừ hỏi ngớ ngẩn :" Ngon không?". "Ừ ngon, anh ăn thứ đi, chó này nuôi ở trại chứ không phải chó nhà người ta nuôi đâu.". Tôi hỏi :" Nghe đồn Nhật Tân thịt chó ngon lắm phải không? Khiếp thấy ảnh nó chặt nguyên con chó lại cắm cái đuôi chổng lên, chẳng thẩm mỹ tí nào.". " không, lần này V. (chị cô này) nó khao anh, nó mua ở đâu rẻ mà ngon lắm". Tôi gật đầu :" Thử xem sao".
Tôi đến nhà cô em thứ ba, nhà trên lầu cao chót vót, đứa cháu gái xuống đón nó nói:" Bác cháu mình một hai ba đi lên nào". Cao quá cao, đi thang chân. Đi cũng lên đến nơi. Nhà ở khu chung cư nhìn cũng gọn, Nhà có cửa sắt đi qua cách thềm nhà là một cái kiểu veranda bé tí, tôi cởi giầy để trước thềm. " Bác ơi mang giầy vào trong để ngoài nó thò que qua cửa sắt "câu" giầy bác đấy. Lại có cái mửng này. Thôi cũng mang vào.
Trong lúc ngồi chờ hai cô em đi mua thịt chó, đứa cháu ngồi trò chuyện. Học sinh ưu tú đấy dân Chu văn An thảo nào lanh quá. Một chốc thịt mang về bày ra đĩa. Cô bé rên :" Trời mẹ ơi không mua gì cho con ăn sao, con nói không ăn thịt chó nữa mà, mẹ làm vậy con thèm chết."
Đĩa thịt đùi trông hấp dẫn thật, không thui đen quá cũng không vàng tươi quá, cái mầu da nâu nâu, vàng vàng quấn quanh bắp thịt mầu sậm giữa xen những vòng gân mỏng. Chung quanh bày mấy lát riềng. Mùi riềng thơm thơm cay cay. Gắp thử đưa một miếng lên cắn kèm theo cọng lá mơ. Miếng thịt độc đáo thật, những thớ thịt đậm đà nạc mà không không mỡ như thịt heo, không gây khô như thịt dê, mà nó dòn đậm đà thơm lạ kỳ nhè nhẹ theo mùi riềng đưa lên mũi, ngấm vào lưỡi đưa lên tận tận "bộ chỉ huy ngũ giác quan và cả hệ thống phản xạ, "auto saved" ghi vào "bộ nhớ". Bao nhiêu những lý thuyết quan niệm về thịt chó phút chốc bị ...cải tạo hết.
http://2.bp.blogspot.com/_ePoz9kPmLzg/S8ZnGEb5hoI/AAAAAAAABRU/Ket02pS3Ee8/s1600/cha.jpg">
Kế đến những cục thịt bì tròn tròn óng ánh bọc bằng những sợi riềng bào trông như viên ô mai cam thảo nhỏ; món này vàng óng ánh nhưng có vẻ mỡ. Cắn miếng nhỏ, bì giòn giòn, sần sật riềng thơm lừng, bỏ hết vào mồm, thêm húng chó, lá mơ, "kì diệu", đúng là nói cứ nói nhưng... khó nói, dòn bì, không cứng, không dai, không cảm thấy mỡ màng, thơm mùi thịt nướng nhưng không phải bò gà dê, rắn chẳng biết nói làm sao, mỗi thứ thịt có mùi riêng biệt, mỗi thứ một cách đặc sắc riêng cũng như khuyết điểm riêng, nhưng món này khó nói, hình như chỉ có ...đặc điểm và lên trên mọi thứ thịt, trên ra sao ? Khó nói. Gắp miếng dưa chua giòn giòn, chua chua ăn kèm. Giá có một shot cô đơn bleu, ông già chống gậy hay một ngụm Bordeaux.
Giây phút sự thật phơi bầy, món nhìn ít cảm tình nhất nhưng từng được ca tụng nhiều nhất món dồi chó, món "sống trên đời".
http://1.bp.blogspot.com/_ePoz9kPmLzg/S8ZnGnjSm1I/AAAAAAAABRc/mc5BJSTkiWg/s1600/doi.jpg">
Nhìn những miếng trăng trắng giống mỡ hơi ơn ớn, nhất là miếng da bọc dồi nó đen chứ không trắng như dồi lợn, không đỏ như dồi bò. Món nào tôi cũng đã qua cầu hết rồi không lẽ chừa nó? Gắp cắn miếng nhỏ, thấy thơm thơm đậm đà, thỉnh thoảng cắn vào hột đỗ xanh bùi bùi làm thành mùi vị khó tả, không cảm thấy chút mỡ nào. Đúng là chết xuống âm phủ biết có hay không.
Tối đó tôi về nhà con chó nhỏ tai dài chạy ra đón, nó bỗng cúp đuôi lấm lét cút mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy nó cũng không nhẩy vào phòng đánh thức tôi như thường lệ. Rửa mặt mũi, ăn sáng nó cũng không quanh quẩn. Ăn sáng xong ngồi uống cà phê nó đứng nhìn từ đằng xa, tôi gọi nó lại nó rón rén lại tôi dơ tay nó giật mình thụt lùi, chẳng bù lúc trước nhảy lên người đuổi không đi. Tôi gọi lại từ từ xoa đầu nó, nó mới hoàn hồn bắt đầu nhảy tỡn.
Thế là tôi đã trải nghiệm món thịt chó, luôn cả truyền thuyết ăn thịt chó, về nhà hôm sau chó còn biết. Tôi thấy cái gì lạ lạ, ở linh tính giống chó. Tôi nhủ lòng không ăn thịt chó nữa. Nhủ thì nhủ vậy, bao nhiêu lần tôi nhủ lòng nhiều thứ rồi lại ...phạm tội. Khó nói quá.