đông
qua xuân tới lòng xe thắt
tết đến gần rồi vẫn
trắng tay
kiếp sống tha phương
nơi sứ lạ
tết này
tiền đâu để về nhà
kìa bóng mẹ già phía
xa xa
mắt
nhìn đăm đắm bóng chiều tà
ngóng con nơi xa
về ăn tết
mắt buồn ngấn lệ
chiều đông qua
lang thang hè phố
người đông quá
người ta chen chúc
nhau ra ga
về quê ăn tết với
mẹ già
còn tôi ngồi buồn lệ
tuôn ra
Mùa đông rồi
xuân sang nơi đất khách,tết đến những đàn chim bay xa kiếm
mồi,gần tết rồi mà vẫn trắng tay không có nổi 500k bắt xe về quê ăn tết
với mẹ già,ra đi đã mấy mùa xuân nay xuân này lại lỡ hẹn,mẹ ơi
xuân sau con xẽ về
-----lấy cảm hứng từ
một chuyến đi công tác xuống vũng tàu khi làm việc có vài bác công nhân
người quê thanh hoá chỉ còn 10 ngày nữa là tết mọi người đã chuyển bị về
quê sum vầy nhưng mấy anh công nhân đó vẫn miệt mài làm việc không có nổi
500k bắt xe về,tôi hỏi thế tết này các bác có về quê ko,một anh nói( chẳng có
gì mà về làm lương 3,0tr tiền nhà tiền ăn rồi đủ thứ tôi chỉ mong giờ
có 500k bắt xe về quê với vợ con và bà mẹ già đã hơn 70 tuổi nhưng ko có
hàng tháng vẫn
phải để dành gửi về cho vợ con,còn mẹ tôi nữa chắc năm nay mẹ tôi
lại đắt cháu ra ngóng xem chuyến xe đó có thằng con về ăn tết ko
tết nào tôi cũng khóc chỉ thương cho 2 đứa con nhỏ chúng nó năm nào cũng
muốn mua quần áo mới có hình siêu nhân,mong bố về dắt chúng
nó đi chơi như bao đứa trẻ khác,vợ tôi ở nhà thì làm ruộng còn
nếu tôi ở nhà với các con làm ruộng thì đào đâu ra tiền nuôi mẹ
già và 2 đứa con ăn học,anh ấy vừa nói vừa sịt soạt
khóc,lúc đó cũng 3h sáng trên con tàu chở 60,000 tấn thép phế
liệu đậu tại cảng PTSC phú mỹ bà rịa vũng tàu
có lẽ vì buồn quá nên
anh ta ngồi tâm sự với tôi như muốn chút bỏ đi nỗi nhọc nhằn và buồn phiền
khi đông qua tết đang đến gần,tôi thầm nghĩ chắc có lẽ còn rất
nhiều người cũng có hoàn cảnh và tâm trạng như vậy...
---- có thể tôi và các
ae trên diễn đàn còn rất may mắn khi trong tay có công việc và có thu nhập
kha khá tết nhất còn có khả năng về thắp nén hương cho ông bà tổ tiên,còn
xung quanh ta còn muôn vàn những hoàn cảnh mà khi nghe chúng ta phải rớt nước
mắt,một mong ước nho nhỏ nhưng vô cùng lớn lao với những cánh chim phải xa
rời tổ ấm tha phương cầu thực
xa quê nhớ tiếng ru
hời
nhớ căn nhà nhỏ mẹ chờ
em trông