Nếu đổi được, tôi đổi luôn không thiệt Duy có một là tiếng lòng tha thiết, Được tôi coi là mệnh lệnh trái tim, Là nỗi đau trong tôi sống im lìm, Gặm nhấm tâm hồn đốt thiêu hừng hực. Mọi giấc mơ tôi nó đều thôi thúc Vượt buồng tu ngột ngạt với tụng kinh Ra thế giới kia kỳ diệu, ẩn mình trong mây bạc, những tháp trời, núi đá. Tựa chim ưng nơi con người xa lạ Giấu lòng mình trong đêm tối, tôi nguôi Dỗ lòng tôi bằng nước mắt ngậm ngùi. Nay thú thật, có đất trời chứng giám Tôi không ăn năn, hối lỗi một điều chi, Không van xin, cầu khẩn một điều gì. Ông già ơi, Tôi đã nghe nhiều bận, Ông cứu tôi từ cõi chết trở về. Để làm gì???!!!... Ôi, cô độc thảm thê, Chiếc lá vàng rơi giữa cơn giông tố. Giữa bức tường đen tôi lớn lên vò vọ Hồn trẻ thơ mà thân phận thày tu. Chẳng thể cùng ai nói được, cho dù, Tiếng gọi thân thương: cha ơi, mẹ hỡi. Tất nhiên rồi, ông muốn tôi tránh khỏi Những ngọt ngào nơi buồng kín, phòng khuê. Vô hiệu thôi, âm thanh ấy tràn trề Trên môi trẻ từ buổi chào cuộc sống. Tổ quốc, bạn bè, gia đình, nòi giống Mọi người hay mà tôi chẳng thấy đâu, Chẳng thấy một ai, ngay cả dưới mồ sâu. Khóc chi nữa cho hoài công, vô ích. Tôi nguyện thể cùng lòng mình tĩnh mịch, Cho dù khi nào đó, một phút thôi, Ngực nồng cháy áp cùng ngực người đời Dẫu xa lạ nhưng vẫn còn thân thiết. Những giấc mơ kia, than ôi, hối tiếc Giờ đã vùi sâu dưới đáy mồ vàng. Sống một cuộc đời đất khách lang thang. Tôi tắt thở vẫn mồ côi nô lệ. Mồ đen ơi, tôi đâu nào có kể Nghe nói rằng đau khổ dưới động tiên. Ngủ say sưa trong tĩnh mịch triền miên. Nếu phải chết, than ôi, tiếc lắm. Tôi trẻ mà, trẻ thật đấy, biết không?! Bao giấc mơ kia phóng túng vô cùng, Hay không biết, hay quên rồi có phải? Mình từng yêu thương, căm giận thế nào Và trái tim mình rung động xiết bao. Hỡi đứa trẻ từ một miền xa thẳm Đi giữa trời quê tràn trề ánh nắng Từ tháp cao phóng tầm mắt nhìn ra Một không gian xanh ngắt, chói loà...
-------------
|