Sát tết Âm lịch năm 2001, lúc đó tôi đang làm việc trong Sài Gòn, có được mời tham gia bữa tất niên của anh em bộ đội Bắc Kỳ đóng quân ở Doanh trại Quân đội chỗ đường Cộng Hòa, Tân Bình, Tp. Hồ Chí Minh. Can rượu 5 lít đựng trong vỏ can dầu Nep-tuyn mà tuần trước đó tôi ra Hà Nội xách vào để thi thoảng nhấm nháp cho đỡ nhớ quê được đem ra đóng góp cho bữa tiệc thêm vui. Khi đến nơi thì có 2 can tương tự, 1 quốc lủi, 1 rượu Đế, nâng tổng số rượu tham gia chiến đầu lên 3 can, trong khi số anh em tham gia chiến đấu hôm đó chỉ có 9, kể cả tôi. Ông sỹ quan cấp cao nhất trong bữa ăn là trung tá, ông thấp nhất là thiếu úy, còn tôi thì không có quân hàm. Bữa tất niên dùng hết đồ nhắm này sang đồ nhắm khác, hết xoài xanh lại chuyển sang mực nướng, cá chỉ vàng, cóc chấm muối tiêu...còn rượu thì hết can này sang bình khác. Bữa ăn kéo dài đúng từ nửa buổi sáng đến tối mịt. Lúc vào nhậu thì ông nào cũng quần áo đầy đủ, khi nhậu xong thì ông nào cũng chỉ còn mỗi chiếc quần đùi bộ đội trên người, riêng tôi thì còn mỗi sịp vì không có quần đùi bộ đội như các bác ấy. Trong bữa tiệc lê thê đó, có đồng chí đã giơ tay hàng, có đồng chí đã hy sinh theo kiểu cắm đầu xuống mâm. Tàn bữa tất niên, tôi là 1 trong 3 phát còn có thể bò được. Sau khoảng 2 tiếng lê hết vừa đi vừa đổ, tôi mới đi được từ đường Cộng Hòa về đến đường Bạch Đằng (P2. Tân Bình). Về đến nhà trọ, tôi vứt xe rồi lên phòng chốt cửa ngủ, không quên kê sẵn 1 cái chậu vẫn thường dùng để giặt quần áo ngay dưới chân giường. Và rồi....sau mấy tiếng ngủ không được, tôi bắt đầu cho tháo cống. Một thứ thực phẩm hỗn hợp của rượu, thịt, cá, hoa quả và dịch vị dạ dày cứ thế theo tay móc mà chảy ra không ngừng. Hết lần này đến lần khác tôi uống nước rồi lại móc, uống rồi lại móc, làm cho những lần mửa sau chỉ còn mỗi thứ nước vàng và đắng như mật chảy ra. Sau 1 đêm vật lộn, tôi nằm mê man bất tỉnh mất 1 ngày 1 đêm. Khi tỉnh dậy đã gần trưa ngày hôm sau nữa, đúng hôm 26 têt. Nằm trên giường mà không nhấc được người dậy, khiến tôi phải vịn vào đầu giường mới ngồi dậy được. Tôi vớ lấy cái điện thoại di động để gọi cho bạn tôi, nhờ nó đến giúp đỡ nhưng điện thoai đã hết pin. Mon men bước xuống đất để cắm sạc pin, tôi ngã luôn từ giường xuống đất và nằm thẳng cẳng ở đó đến tận 2h chiều mới tỉnh dậy được. Bí quá, không biết phải làm thế nào, tôi lê ra cửa phòng rồi đấm vào cánh cửa để gọi chủ nhà. Cũng may là chủ nhà biết được nên đã gọi bạn tôi đến giúp đỡ. Khi đến, nó phải dùng chìa khóa phụ của chủ nhà mới mở được cửa phòng của tôi để đưa tôi đến Bệnh viện Quân Y 175 trên đường Nguyễn Thái Sơn để cấp cứu. Đến đó, sau khi hỏi nguyên nhân và đo huyết áp, họ đưa tôi lên cáng rồi kéo thẳng đến phòng cấp cứu cho tiếp nước. Sau khi được tiếp mấy chai nước, tôi thấy mình như sống lại, bắt đầu có thể hoạt động trở lại một cách bình thường. Tối đó tôi ra viện luôn. Thằng bạn đèo tôi về mà vừa đi vừa trách là không gọi nó đến, để sự việc đi quá xa như thế. Tôi cũng chỉ biết thanh minh rằng không thể dậy để gọi điện thoại được, đến khi lấy được điện thoại thì hết pin. Về đến phòng trọ, mới mở cửa bước vào tôi xuýt ngất vì mùi hỗn hợp thực phẩm phả vào mặt. Phòng thì đầy những kiến là kiến, chúng bò hàng ngắn hàng dài để khuân vác đống thực phẩm mà tôi nhổ ra để đem đi tích trữ. Hai thằng mở toang tất cả các cửa phòng, hì hục lau dọn và xịt phòng đến gần nửa đêm mới xong. Sau vụ đó, tôi tự nguyện nghỉ ngơi thêm 1 ngày 27 tết rồi 28 tết ra bắt tàu bay về Bắc ăn tết. Cả tết năm đó tôi không dám động đến giọt rượu nào. Thật là hú vía! Tí nữa thì chết thối mà không ai biết! :))
Lời kết: Rượu là một thứ nước lửa, khiến cho con người ta khi uống vào rồi sẽ quên hết mọi sự, điên loạn, khó kiểm soát được lời nói và hành động. Rượu là thức uống có cồn không tốt cho sức khỏe nhưng đàn ông vẫn thích uống nó, đơn giản vì nó làm cho con người ta cảm thấy bốc hoặc/và quên được mọi sự. Vui cũng rượu, buồn cũng rượu, đám cưới cũng rượu và...đám ma cũng rượu. Rượu là đặc trưng của văn hóa tiệc tùng ở Việt Nam, đặc biệt là các vùng quê. Bây giờ vẫn thấy những hội quại rượu đâu đó trong các bữa tiệc cưới khắp nơi của thanh niên nông thôn, giống tôi ngày ấy. CK
-------------
|